Một buổi chiều, tại một làng quê thuộc miền Nam nước Trung Hoa, một em bé gái 8 tuổi mắc bệnh phong cùi, bị dân chúng đuổi ra khỏi làng. Cả một ngày, từ sáng đến tối, nó chưa được miếng cơm trong bụng, lảo đảo chạy ra ngoài đồng, tìm một lùm cây để tạm trú qua đêm. Hay tin ấy, một nhà truyền giáo vội vàng chạy tới. Ông trao cho em bé một nắm cơm rồi dìu em lên xe, chở về bệnh xá. Dân làng nhớn nhác la lên: “Nó bị phong cùi, nó bị phong cùi!”. Nhưng nhà truyền giáo vẫn bình tĩnh giữ chặt hai vai của đứa bé khốn khổ. Nó khóc sướt mướt một hồi lâu, rồi nó lấm lét nhìn người đã cứu nó, mà hỏi rằng:”Tại sao bác cứu con?”. Nhà truyền giáo trả lời:”Bởi vì Thiên Chúa đã dựng nên con và bác; như vậy chúng ta đều là anh em với nhau mà. Từ nay, con sẽ không còn bị đói lả và sống lang thang một mình nữa!”. “Rồi đây, làm sao con trả ơn lại cho bác được?”. “Con hãy trao tặng lại cho thật nhiều người chung quanh lòng yêu thương mà con đã nhận được!“.
“The world is a wonderful place. What goes around comes around”
Trích sách một năm bước đi theo Chúa – Lm. Giuse Nguyễn Văn Tịnh.